Vũ Thương Giang

TỰ KHÚC BUỒN



Chân rớm máu giữa bến lạ gập ghềnh, 
Biết nói gì  khi nổi nênh phiêu bạt? 
Đắng lòng lắm …và bờ môi mặn chát. 
Giọt lệ lòng tuôn như  hạt  ngọc rơi… 
  
Đừng ngờ vực ,tội lắm cánh chim trời. 
Rã cánh mỏi giữa cuộc đời giông bão. 
Cố trốn chạy , lại vấp miền hư ảo, 
Ánh mắt buồn .Ơi con tạo khéo trêu… 
  
Nghẹn khúc ru tím thẫm cả trời chiều. 
Xa tầm tay, cả  lời yêu thương  nữa. 
Mặc  tim mình  cứ âm thầm hé  cửa, 
Thổn thức cùng nỗi nhớ gọi người thôi! 

  Vũ Thương Giang 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 11 tháng 7 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "TỰ KHÚC BUỒN"